Những Đôi Đũa
Một người phụ nữ làm chuyện tốt suốt đời, xin một điều ước: “Trước khi con chết hãy cho con được ghé thăm cả hai nơi: địa ngục và thiên đường.” Điều mong ước của bà đã được chấp nhận.
Như tên bắn, bà được mang tới một phòng ăn tiệc lớn. Bàn ăn được dọn đầy những món ăn ngon cùng với thức uống. Những người đói khát, khốn khổ ngồi chung quanh bàn.
“Tại sao họ lại như thế này?” bà hỏi bà tiên đi cùng bà.
“Hãy nhìn những cánh tay họ,” bà tiên trả lời.
Bà trông thấy những đôi đũa dài được gắn chặt vào phía trên khuỷu tay của mọi người. Vì không uốn cong khuỷu tay được nên khi họ dùng đũa gắp thức ăn, lúc cho vào miệng thì trật ra ngoài, nên họ ngồi đói, thất vọng và đau khổ.
“Đây chính là địa ngục! Hãy cho con ra khỏi nơi nầy!”
Sau đó, như tên bắn bà được đưa lên thiên đường. Một lần nữa, bà lại thấy mình trong một phòng ăn tiệc lớn với bàn dọn đầy thức ăn. Quanh bàn mọi người cười nói, hài lòng, và vui vẻ.
“Chắc là không có đũa dài,” bà nói.
“Ô hay, không phải rồi. Hãy nhìn kìa - cũng giống như trong địa ngục, những đôi đũa dài cũng được gắn chặt vào phía trên khuỷu tay họ, nhưng … ở đây mọi người học cách giúp đỡ lẫn nhau, bằng cách gắp thức ăn đưa vào miệng người khác.” |
Chopsticks A woman who had worked all her life to bring about good was granted one wish: “Before I die let me visit both hell and heaven.” Her wish was granted.
She was whisked off to a great banqueting hall. The tables were piled high with delicious food and drink. Around the tables sat miserable, starving people as wretched as could be.
“Why are they like this?” she asked the angel who accompanied her.
“Look at their arms,” the angel replied.
She looked and saw that attached to the people’s arms were long chopsticks secured above the elbow. Unable to bend their elbows, the people aimed the chopsticks at the food, missed every time and sat hungry, frustrated and miserable.
“Indeed this is hell! Take me away from here!”
She was then whisked off to heaven. Again she found herself in a great banqueting hall with tables piled high. Around the tables sat people laughing, contented, joyful.
“No chopsticks I suppose,” she said.
“Oh yes there are. Look - just as in hell they are long and attached above the elbow but look… here people have learnt to feed one another”.
|