Mẹ Người Nào Đó
Bà già buồn bã, tả tơi Thân còng chịu lạnh dưới trời ngày Đông. Đường trơn ướt, tuyết vừa xong Chân bà già yếu lần từng bước thôi Ngã tư bà đứng chờ hoài Cô đơn lẻ bóng không ai ngó ngàng, Dòng người qua lại rộn ràng Đâu nhìn ánh mắt bà đang ngại ngùng. Cười đùa, giỡn giữa phố phường Vui vì tan học trong trường vừa ra Như bầy cừu, trẻ hét la Tuyết vung trắng xóa nhạt nhòa tung bay Đi ngang bà lão buồn này Lũ trai dấn bước mong quay về nhà Không hề giúp đỡ bà già, Hiền lành, nhát sợ nên bà đứng yên Xe qua, ngựa lại liên miên Bà e bị đụng té trên mặt đường Cuối cùng một toán trẻ trung Tới đây vui vẻ nên ngừng lại ngay Chàng trai vui nhất đám này Tới bên bà khẽ nói đầy thân thương: “Thưa bà nếu muốn qua đường Thời con xin giúp, bà đừng ngại chi!” Chàng trai tay khoẻ dìu đi Tay già níu lấy, sợ gì nữa đâu. Chàng trai chân khoẻ tự hào Dìu bà chân yếu từ bao lâu rồi. Giúp bà mọi chuyện xong xuôi Chàng bèn quay trở lại nơi bạn mình Cõi lòng trai trẻ nhiệt tình Sướng vui, thoả mãn, tâm lành thăng hoa. “Bạn ơi có ngẫm được ra ‘Mẹ người nào đó’ cũng là Mẹ thôi Yếu già, nghèo khổ, chậm rồi. Tôi mong có kẻ giúp tôi sau này Gặp Mẹ tôi giúp một tay Khi bà nghèo khổ lại đầy gian truân Tuổi già sầu úa tấm thân Mà con yêu quý chẳng gần một bên.” Trong nhà bà lão ban đêm “Mẹ người nào đó” lặng yên cúi đầu Thành tâm bà khẽ nguyện cầu: “Xin Trời phù hộ trước sau cho chàng Thanh niên có tấm lòng vàng ‘Con người nào đó’ đàng hoàng, thanh cao!”
|
Somebody’s Mother
The woman was old and ragged and gray And bent with the chill of the Winter’s day. The street was wet with a recent snow And the woman’s feet were aged and slow. She stood at the crossing and waited long, Alone, uncared for, amid the throng Of human beings who passed her by Nor heeded the glance of her anxious eye. Down the street, with laughter and shout, Glad in the freedom of “school let out,” Came the boys like a flock of sheep, Hailing the snow piled white and deep. Past the woman so old and gray Hastened the children on their way. Nor offered a helping hand to her – So meek, so timid, afraid to stir Lest the carriage wheels or the horses’ feet Should crowd her down in the slippery street. At last came one of the merry troop, The gayest laddie of all the group; He paused beside her and whispered low, “I’ll help you cross, if you wish to go.” Her aged hand on his strong young arm She placed, and so, without hurt or harm, He guided the trembling feet along, Proud that his own were firm and strong. Then back again to his friends he went, His young heart happy and well content. “She’s somebody’s mother, boys, you know, For all she’s aged and poor and slow, “And I hope some fellow will lend a hand To help my mother, you understand, “If ever she’s poor and old and gray, When her own dear boy is far away.” And “somebody’s mother” bowed low her head In her home that night, and the prayer she said Was, “God be kind to the noble boy, Who is somebody’s son, and pride and joy!”
|